Nhu cầu Kết nối – Khi con cần cảm giác “Con quan trọng với mẹ”
- Susan Phan

- Sep 4
- 8 min read
Updated: Nov 13
Chuyên mục: Gốc rễ của một đứa trẻ hạnh phúc

Có một điều mà chúng ta đôi khi quên mất trong những ngày bận rộn làm cha mẹ:
Trẻ không lớn lên từ lời dạy. Trẻ lớn lên từ kết nối.
Kết nối là dòng nước nuôi dưỡng hệ thần kinh, là hơi ấm giúp trái tim trẻ mở ra, là “vùng an toàn” để trẻ dám thể hiện bản thân, dám thất vọng, dám sai và dám chia sẻ những điều khó nói.
Một đứa trẻ có kết nối đủ đầy sẽ nhìn thế giới bằng ánh mắt tin tưởng.
Một đứa trẻ thiếu kết nối sẽ nhìn thế giới bằng sự cảnh giác – đôi khi bằng cơn giận, đôi khi bằng im lặng.
Và điều quan trọng nhất:
Kết nối không tự nhiên có, cũng không tự nhiên mất.
Nó được xây bằng những khoảnh khắc nhỏ – và cũng có thể đứt bởi những khoảnh khắc nhỏ.
Trong bài viết này, Susan sẽ cùng bạn đi sâu vào nhu cầu Kết nối – nền tảng của toàn bộ hệ thống phát triển cảm xúc của trẻ. Không có kết nối, những nhu cầu khác khó có thể nảy nở.
Có kết nối, mọi điều khác đều trở nên dễ dàng hơn.
Góc tâm lý
Kết nối (Connection) là nhu cầu tâm lý nền tảng nhất của mọi đứa trẻ.
Không có kết nối, trẻ không thể an toàn, không thể học, và cũng không thể phát triển nhân cách lành mạnh.
Trong Attachment Theory, kết nối chính là “vùng an toàn cảm xúc” – nơi trẻ:
được nhìn thấy (seen),
được lắng nghe (heard),
được thấu hiểu (understood),
và được đón nhận trọn vẹn (accepted).
Khi trẻ cảm nhận sự kết nối ổn định, hệ thần kinh của con bước vào trạng thái an toàn xã hội (social engagement) – trạng thái mà Polyvagal Theory mô tả là điều kiện cần để trẻ học, tò mò, khám phá và hòa nhập.
Ngược lại, khi thiếu kết nối:
tâm trí trẻ trở nên cảnh giác hơn,
cơ thể hoạt động ở chế độ phòng vệ,
và con dễ bùng nổ hoặc thu mình chỉ vì những điều tưởng chừng nhỏ.
Nhu cầu kết nối không phải là nhu cầu “cảm xúc xa xỉ” – mà là nền sinh học của sự phát triển.
Trẻ thiếu kết nối thường có dấu hiệu:
Không muốn chia sẻ chuyện ở trường
Trở nên cáu gắt hoặc thờ ơ khi cha mẹ hỏi
Thu mình vào một góc khi buồn
Tỏ thái độ chống đối khi được yêu cầu làm việc gì
Dễ tổn thương khi bị phê bình
Cần quan tâm nhưng lại thể hiện bằng giận dữ hoặc cộc cằn
Trẻ được kết nối đầy đủ thường:
Chủ động kể chuyện
Tìm đến cha mẹ khi khó khăn
Dễ hợp tác hơn
Có khả năng điều hòa cảm xúc tốt hơn
Có cảm giác “mình thuộc về”
Những chiếc bẫy làm đứt kết nối với con
Kết nối thường không mất đi bởi một điều lớn. Nó rạn dần từ những điều rất nhỏ mà cha mẹ không hề cố ý.
1. Bẫy “ở bên cạnh nhưng không thật sự hiện diện”
Có những lúc bạn ngồi cạnh con cả buổi tối, nhưng tâm trí lại đang ở nơi khác — trong một email chưa trả lời, một công việc còn dang dở, hay bữa ăn mai phải chuẩn bị. Điều đó hoàn toàn bình thường. Ai cũng có những khoảnh khắc như vậy.
Ví dụ đời sống: Con hí hoáy vẽ một bức tranh và gọi khẽ:“Mẹ ơi, mẹ coi nè…”
Bạn mỉm cười: “Ừ, đẹp đó con,” nhưng đôi mắt vẫn dõi theo màn hình.
Con im lặng tiếp tục vẽ. Không khóc, không buồn bã, chỉ yên lặng. Nhưng sâu bên trong, một nhịp kết nối nhỏ vừa trôi qua mà không được chạm tới.
Trong ngôn ngữ của trẻ, được nhìn thấy không chỉ là nghe câu trả lời. Đó là cảm giác: “Mẹ đang ở đây cùng con.”
Đây không phải “lỗi” của cha mẹ. Đây chỉ là lời nhắc dịu dàng rằng đôi khi, chỉ cần một khoảnh khắc ngẩng đầu lên – nhìn vào mắt con – là đủ để làm đầy một vùng an toàn rất sâu bên trong con.
2. Bẫy hỏi dồn – giống như đang kiểm tra bài
Có những lúc, vì thật lòng quan tâm đến con, cha mẹ đặt rất nhiều câu hỏi: “Ở trường sao rồi?”, “Hôm nay có làm bài không?”, “Điểm Toán thế nào?”
Nhưng trong trải nghiệm của trẻ, những câu hỏi đó đôi khi lại giống như một bài kiểm tra hơn là một lời quan tâm.
Con thở dài một hơi và nói nhỏ: “Bình thường mà mẹ…”
Không phải con không muốn chia sẻ. Chỉ là con cần cảm giác an toàn trước khi mở lòng. Và đôi khi, quá nhiều câu hỏi khiến trẻ cảm thấy phải “trả lời đúng”, thay vì được kể thật.
Khi cha mẹ hỏi để kết nối, giọng nói và năng lượng sẽ khác hẳn so với khi hỏi để lấy thông tin. Và trẻ cảm nhận được điều đó rất rõ.
Chỉ cần thay đổi mục đích bên trong, cánh cửa chia sẻ sẽ mềm hơn, rộng hơn và thật hơn.
3. Bẫy sửa cảm xúc quá nhanh
Khi thấy con buồn, lo hay thất vọng, phản ứng rất tự nhiên của cha mẹ là muốn giúp con “ổn hơn ngay lập tức”. Nhưng đôi khi, trong mong muốn làm con dễ chịu hơn, chúng ta lại vô tình bỏ qua điều con đang thật sự cảm thấy.
Khi con nói nhỏ: “Con buồn… bạn không chơi với con.”
Vì thương con, mẹ an ủi ngay: “Không sao đâu con, ngày mai bạn chơi lại mà.”
Lời an ủi ấy xuất phát từ tình yêu, nhưng cảm xúc của con thì vẫn đang ở đó — chưa được ai chạm tới. Và trẻ rất dễ hiểu điều đó thành: “Cảm xúc của mình không quan trọng.”
Điều con cần vào khoảnh khắc đó không phải là giải pháp hay lời trấn an. Con cần một người lớn đủ chậm, đủ mềm để bước vào thế giới bên trong con và nói: “Mẹ nghe nè, chắc con buồn lắm ha…”
Chỉ một câu như thế thôi, hệ thần kinh của con sẽ dịu lại — vì con cảm thấy được thấy, được hiểu và được ở cùng.
4. Bẫy gán nhãn hành vi sai
Khi trẻ cư xử “tiêu cực”, người lớn thường phản ứng theo điều mình nhìn thấy trước mắt: chống đối, trì hoãn, không hợp tác… Nhưng bên dưới những hành vi đó, rất nhiều khi là một trải nghiệm hoàn toàn khác: con đang lo lắng, đang mệt, đang rối, hoặc chỉ đang cần một chút kết nối để ổn định lại bên trong.
Ví dụ đời sống:
Con ngồi vào bàn nhưng không làm bài. Mẹ thở dài:“Con bướng quá, mẹ nói hoài mà không nghe.”
Nhưng sự thật có thể là:
– Con đang bị áp lực ở lớp
– Con chưa hiểu bài và sợ bị la
– Con quá mệt sau một ngày dài
– Con chỉ cần mẹ ở gần thêm vài phút để hệ thần kinh lắng xuống
Hành vi của trẻ luôn mang theo một câu chuyện — đôi khi rất nhẹ, đôi khi rất sâu — nhưng chắc chắn không phải để “làm khó” ai.
Khi ta tạm dừng lại một nhịp, nhìn vào nhu cầu hay nỗi sợ phía sau hành vi, một cánh cửa mới sẽ mở ra: cánh cửa để hiểu con, để kết nối với con, và để giúp con trở về sự bình an của chính mình.
5. Bẫy chỉ kết nối khi con “ngoan”
Đây là một chiếc bẫy rất tinh tế — và gần như cha mẹ nào cũng từng rơi vào, không phải vì không yêu con, mà vì chính mình cũng có giới hạn của sự mệt mỏi.
Khi con vui vẻ, hợp tác, lễ phép… ta tự nhiên muốn ôm con, trò chuyện, chơi cùng. Nhưng khi con buồn, giận, bối rối hoặc hỗn loạn… năng lượng của người lớn thường tụt xuống, và ta vô thức rút lại.
Ví dụ đời sống:
Con giận quá, quăng đồ. Mẹ mệt, nên nói: “Con làm vậy là mẹ không nói chuyện với con nữa.”
Không phải mẹ muốn tạo khoảng cách. Đó chỉ là khoảnh khắc mẹ đang kiệt sức, không biết phải làm gì với cơn giận của con — và có khi cũng với cơn căng thẳng của chính mình.
Nhưng với trẻ, thời điểm con “khó chịu” lại thường chính là thời điểm con cần kết nối nhất. Không phải để được tha thứ. Không phải để được “bênh”. Mà để có ai đó ngồi cạnh mình và giúp hệ thần kinh đang quá tải được lắng xuống.
Trẻ không cư xử tệ vì trẻ xấu tính. Trẻ cư xử tệ nhất khi trẻ thấy mình bị ngắt kết nối.
Và đôi khi, chỉ một câu rất nhỏ như: “Mẹ ở đây. Mình cùng hít thở nha…” cũng đủ để con tìm lại đường về với chính mình.
Kết nối lại với chính mình để kết nối với con
Kết nối với con không phải là một kỹ năng cha mẹ cần cố gắng hoàn hảo.
Nó là một nhịp điệu – lúc gần, lúc xa, lúc đứt, lúc nối – và điều quan trọng nhất không phải là không bao giờ sai, mà là mình có quay lại để nối lại hay không.
Bởi vì trẻ không cần một người mẹ luôn đúng.
Trẻ cần một người mẹ luôn hiện diện.
Trẻ cần cảm giác: “Dù con thế nào, mẹ vẫn ở đây.”
Và đôi khi, để kết nối với con, chúng ta cần kết nối lại với chính mình trước: với những vùng đau cũ, với những nhu cầu thuở nhỏ từng thiếu, với nhịp thở của cơ thể, với sự tử tế dành cho chính mình.
Kết nối không phải mục tiêu để đạt được.
Kết nối là hành trình để ta và con cùng lớn lên.
Và mỗi ngày, chỉ một phút thật sự nhìn con, lắng nghe con, hoặc ở yên bên con… đã đủ để gieo những hạt mầm an toàn sẽ theo con suốt một đời.
Trong mô hình Flourish, trẻ sẽ lớn lên trong nhiều tầng kết nối: gia đình, bạn bè, thầy cô và cả xã hội. Nhưng tất cả những tầng đó đều mọc lên từ một bộ rễ duy nhất — kết nối với cha mẹ. Và vì thế, trong chuyên đề này, chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi gốc rễ nhất.
Góc thực hành
Reflection Question – Câu hỏi chiêm nghiệm
Khi bạn còn nhỏ, khoảnh khắc nào khiến bạn cảm thấy được kết nối nhất với cha mẹ?
Khoảnh khắc nào khiến bạn cảm thấy bị bỏ rơi trong cảm xúc?
Những trải nghiệm đó đang ảnh hưởng cách bạn kết nối với con hôm nay như thế nào?
Viết ra, để thấy kết nối của con bắt đầu từ kết nối của chính bạn với đứa trẻ bên trong.
Daily Practice – Thực hành kết nối trong 2 phút
Hôm nay, thử dành 2 phút kết nối sâu với con bằng 3 bước:
Dừng lại mọi hoạt động (điện thoại – laptop).
Nhìn vào mắt con và nói:
“Mẹ ở đây với con.”
Phản chiếu cảm xúc thay vì hỏi:
“Hôm nay có điều gì khiến con vui?”
hoặc“Mẹ thấy con hơi mệt, con muốn ôm mẹ không?”
Chỉ cần vậy, bạn đã gieo một hạt an toàn lâu dài trong con.
Today’s Affirmation – Lời thì thầm hôm nay
“Con không cần hoàn hảo để được mẹ kết nối. Con chỉ cần là chính con.”




Comments