Emotion Detachment – Khi mình học cách “đứng ngoài” cảm xúc của chính mình
- Susan Phan

- Jun 24
- 3 min read
(Giải mã cảm xúc | Trạm Mơ hồ - ngày 4: Cảm xúc trôi qua quá nhanh: Khi mình không kịp ở lại với chính mình)
“Tôi biết mình nên buồn… nhưng không buồn được.”
“Tôi thấy mình đang sống… mà như không có mình trong đó.”

1. Emotion Detachment là gì?
Emotion Detachment – tạm dịch là tách rời cảm xúc, là trạng thái khi bạn không còn cảm thấy kết nối với cảm xúc của chính mình hoặc của người khác.
Bạn vẫn đang sống, vẫn đang hoạt động, vẫn đang nói cười…
Nhưng cảm xúc thì giống như một khán giả mờ nhạt, đứng ngoài cuộc đời của chính bạn.
Bạn có thể:
• Biết rằng chuyện gì đó đáng buồn, nhưng không buồn được
• Nhận ra mình nên thấy tổn thương, nhưng cảm giác lại trống rỗng
• Thấy người khác đau lòng, nhưng không thể đồng cảm
2. Tách rời cảm xúc – không phải vô cảm, mà là phản ứng tự vệ
Emotion Detachment không phải là một khiếm khuyết.
Nó là một chiến lược thích nghi mà tâm trí tạo ra – khi bạn từng sống trong môi trường thiếu an toàn cảm xúc hoặc trải qua sang chấn (trauma).
📎 Ghi chú gốc:
Thuật ngữ “emotional detachment” xuất hiện từ lĩnh vực tâm lý trị liệu từ cuối thế kỷ 20, được sử dụng để mô tả những người mất khả năng kết nối cảm xúc như một dạng cơ chế phòng vệ.
Theo tài liệu từ APA (Hiệp hội Tâm lý Hoa Kỳ), đây không phải là một rối loạn, mà là phản ứng học được – nhằm giảm đau tâm lý trong môi trường bất ổn.
3. Dấu hiệu bạn có thể đang tách rời cảm xúc
• Hay dùng những từ mơ hồ như “bình thường”, “cũng ổn thôi”, “khó tả lắm”
• Ít thể hiện cảm xúc ra ngoài – nét mặt trầm, giọng đều, phản ứng chậm
• Cảm thấy xa cách với người thân, kể cả khi yêu thương họ
• Ngại chia sẻ về bản thân ở mức cảm xúc sâu
• Đôi khi thấy mình như đang đóng vai chính trong một bộ phim, nhưng không thực sự sống
4. Vì sao mình lại tách ra như vậy?
✧ Vì đã từng tổn thương quá sâu
Khi những cảm xúc từng bị từ chối, phủ nhận hoặc gây tổn thương – bạn học cách đóng cửa trái tim để sống tiếp.
✧ Vì phải mạnh mẽ quá lâu
Sự gồng mình khiến bạn dần quen với việc “xử lý” mọi thứ – thay vì “cảm” chúng.
✧ Vì không có ai để lắng nghe
Cảm xúc chỉ sống khi được nhìn thấy.
Khi không ai nhìn thấy – chúng sẽ lặng đi.
5. Tách rời cảm xúc – một chiếc áo giáp đã từng rất cần
Có thể ngày xưa bạn đã phải mạnh mẽ để bảo vệ chính mình.
Và emotion detachment là chiếc áo giáp vô hình ấy.
Nhưng giờ đây, khi bạn đã trưởng thành – chiếc áo đó có thể trở nên nặng nề và ngăn mình thật sự chạm vào bản thân.
6. Mình có thể làm gì để quay về?
🌬 Bắt đầu từ hơi thở
Một nhịp thở chậm – một tín hiệu cho não biết rằng: “Mình an toàn rồi.”
✍️ Viết cảm xúc như một ngôn ngữ mới
• “Tôi thấy lạnh ở lưng khi nghĩ đến việc đó.”
• “Tôi im lặng lúc nghe câu nói ấy – chắc có điều gì bên trong.”
🧘♀️ Thực hành kết nối cơ thể (interoception)
Khi bạn quay lại với tín hiệu thân thể, bạn khơi dậy lại trí nhớ cảm xúc đã ngủ yên bên trong mình.
📎 Gợi ý thêm:
Emotion Detachment thường đi kèm với trạng thái giảm interoception – tức khả năng cảm nhận từ bên trong cơ thể (xem thêm bài viết “Ngắt kết nối với cơ thể”).
Bạn không thiếu cảm xúc.
Bạn chỉ từng học cách tắt bớt cảm xúc – để sống sót.
Và giờ đây, bạn có thể học lại cách mở dần từng cánh cửa cảm xúc…
Bằng một ánh nhìn dịu dàng với chính mình,
Một dòng viết thật lòng,
Và một lời thì thầm:
“Mình được quyền cảm thấy.”
Lần gần nhất bạn cảm thấy một điều gì đó thật rõ – là khi nào?
Nếu hôm nay bạn chỉ cần giữ lại một cảm xúc, bạn sẽ chọn điều gì?


Comments