Cảm xúc trôi qua quá nhanh: Khi mình không kịp ở lại với chính mình
- Susan Phan

- Jun 24
- 3 min read
(Trạm Mơ Hồ – Ngày 04)
“Có khi nào bạn lướt qua những cảm xúc của chính mình – như một khách trọ bước vội giữa căn phòng chưa kịp chạm đến ký ức?”

Khi cảm xúc như chiếc bóng
Có những ngày, mình cảm thấy một nỗi buồn thoáng qua.
Không rõ từ đâu. Không đủ dữ dội để khóc. Nhưng cũng không đủ nhẹ để quên.
Nó đến… rồi đi. Vì mình phải tiếp tục.
Tiếp tục đưa con đến trường.
Tiếp tục họp nhóm tiếng Anh.
Tiếp tục đi siêu thị, trả lời email, nghĩ về tiền nhà.
Và rồi… nỗi buồn ấy biến mất – không phải vì nó không thật,
Mà vì mình không kịp ở lại.
Vì sao cảm xúc lại trôi nhanh như thế?
🧠 Não mình đang cố giúp mình sinh tồn
Khi bạn sống trong môi trường mới – ở một đất nước xa lạ, nói ngôn ngữ khác, không có vòng tròn thân thuộc…
Bộ não sẽ tự động chuyển sang chế độ “tối ưu hoá để tồn tại”. Nghĩa là chỉ giữ lại những gì cần thiết: hành động – phản ứng – chức năng.
Còn cảm xúc?
Nó bị “lùi về hàng sau” vì không cấp thiết.
🚶♀️ Khi nhịp sống cuốn mình đi…
Bạn không cố né tránh cảm xúc đâu.
Bạn chỉ… không có thời gian.
Vì cuộc sống mỗi ngày là một dòng chảy không dừng – đặc biệt khi bạn phải làm gấp đôi người khác: vừa làm quen, vừa thích nghi, vừa đứng vững.
🔒 “Emotional Detachment” – Khi mình tách khỏi cảm xúc để dễ sống hơn
Đây là một cơ chế phòng vệ quen thuộc. Khi cảm xúc quá nhiều mà mình không đủ không gian, mình ngắt kết nối nhẹ thôi – để dễ thở hơn.
Nhưng theo thời gian, nếu mình luôn đi qua cảm xúc mà không ở lại với nó,
Mình sẽ quên mất cách chạm lại vào chính mình.
Cái giá của việc không dừng lại
• Cảm xúc không biến mất – nó chỉ đổi hình: căng thẳng mơ hồ, mất ngủ, đau đầu, mỏi cổ gáy
• Có khi bạn bất ngờ bùng nổ vì những điều nhỏ – mà chính bạn cũng không hiểu tại sao
• Có những cuộc trò chuyện rất thật – nhưng bạn lại không thể chạm vào mình đủ sâu để kết nối
Ở lại với mình – một chút thôi cũng được
Bạn không cần thiền 1 tiếng mỗi ngày hay viết 5 trang nhật ký.
Chỉ cần…
🕒 Dừng lại 5 phút mỗi ngày, hay 1 phút thôi cũng là đủ
Hít sâu. Hỏi: “Mình đang cảm thấy gì ngay lúc này?”
Không cần có câu trả lời rõ ràng. Chỉ cần có mặt.
✍️ Viết lại một dòng mỗi tối
Ví dụ:
“Sáng nay mình thấy lòng hơi co lại khi thấy tin nhắn không trả lời.”
“Mình thấy nhẹ khi nghe tiếng Việt trong siêu thị.”
💭 Ở lại với một cảm xúc nhỏ
Khi thấy khó chịu – đừng bật điện thoại vội.
Khi thấy vui – hãy cho phép mình mỉm cười lâu hơn 5 giây.
Bạn không vô cảm.
Bạn chỉ đang sống giữa những vai trò và tốc độ khiến cảm xúc không kịp thở.
Hôm nay, nếu bạn dành lại một khoảnh khắc…
Có thể bạn sẽ nghe thấy một điều dịu dàng đang chờ được gọi tên.
Hôm nay bạn có cảm xúc nào đã trôi qua quá nhanh?
Nếu có thể giữ lại 1 cảm xúc để ở lại cùng nó – bạn chọn điều gì?
📎 Ghi chú nhỏ từ Emotion Station:
Hiện tượng “emotional detachment” không phải lúc nào cũng là trốn tránh – mà là cách cơ thể và tâm trí bảo vệ bạn khi bạn quá mệt mỏi để cảm nhận trọn vẹn. Và giờ đây, bạn có thể bắt đầu bước trở về – bằng một nhịp thở.




Comments