Giữ vững mình giữa những làn sóng cảm xúc
- Susan Phan

- Jun 29
- 3 min read
Giải mã cảm xúc | Lây nhiễm cảm xúc - Phần 6
Làm sao để không “ôm hết cảm xúc của người khác”?
Biết là mình nhạy cảm.
Biết là cảm xúc có thể “lây”.
Nhưng làm sao để mình không bị cuốn đi,
không ôm hết nỗi buồn của người khác mà quên mất mình?

Bài viết này là một lời nhắn dịu dàng – dành cho những ai có trái tim dễ cảm, dễ thương và… dễ bị trôi đi cùng cảm xúc của thế giới quanh mình.
Trước hết, không phải cảm xúc nào cũng cần “ôm”
Chúng ta có thể lắng nghe, đồng cảm, thấu hiểu – mà không cần phải gánh.
Chúng ta có thể ngồi cạnh một người đang đau – mà không cần tự biến mình thành người đau khổ.
Điều đó không khiến bạn ít yêu thương hơn.
Mà là bạn đang yêu thương một cách có ý thức, có ranh giới, và không tự bỏ rơi bản thân.
🌊 F.L.O.W. – 4 bước giữ mình vững vàng giữa dòng cảm xúc
🅕 – Feel & Filter
Dừng lại và cảm nhận: Cảm xúc này là của mình hay của người khác? Nhận diện cảm xúc vừa xuất hiện trong lòng, và nhẹ nhàng lọc ra điều gì thật sự thuộc về mình.
🅛 – Limit exposure
Chọn lọc điều mình tiếp xúc – cả online lẫn offline. Không phải cảm xúc nào cũng cần chạm tới. Giới hạn thời gian lướt mạng, giảm tiếp xúc với những nguồn năng lượng tiêu cực.
🅞 – Own your boundary
Ranh giới cảm xúc là quyền của bạn. Dám nói "mình cần nghỉ một chút", "mình không thể tiếp nhận thêm lúc này" – không phải vì ích kỷ, mà vì biết yêu mình đúng cách.
🅦 – Wash it through
Rũ sạch cảm xúc không còn cần thiết. Viết ra, hít thở sâu, đi bộ, hoặc đơn giản là đặt tay lên tim và nói: "Cảm xúc này, mình đã cảm rồi. Giờ mình để nó trôi đi."
FLOW là cách để bạn quay về với mình – không chống lại cảm xúc, cũng không gánh quá nhiều.
Cứ để mọi thứ đến – rồi đi – như một dòng nước.
Có thể bạn sẽ không làm đủ cả 4 bước mỗi ngày.
Nhưng chỉ cần bạn nhớ một điều:
Cảm xúc – dù rất thật – vẫn chỉ là khách ghé thăm.
Bạn có thể chào đón, rồi tiễn chúng đi, khi bạn sẵn sàng.
Hôm nay, mình cùng ngồi lại và tự hỏi nhé:
Bạn đang “cầm hộ” cảm xúc nào không thuộc về mình?
Hôm nay, bạn có thể làm gì để trả lại nó – một cách tử tế và nhẹ nhàng?
Susan muốn kết lại bằng một lời nhắn nhỏ...
Bạn không cần gánh cả nỗi buồn của thế giới để trở thành một người biết yêu thương.
Bạn chỉ cần trung thực với cảm xúc của mình – và dịu dàng nhận ra:
“Cảm xúc nào là của tôi? Cảm xúc nào tôi đang cầm giúp ai đó?”
Có lẽ sau cả chuỗi bài này, điều còn đọng lại sâu sắc nhất không phải là khái niệm, hay cơ chế sinh học…
Mà là cảm giác được thấy mình – trong những vùng cảm xúc mơ hồ mà ta từng nghĩ là hỗn độn.
Bạn không sai vì nhạy cảm.
Không yếu đuối vì hay “dính” cảm xúc của người khác.
Trái lại, bạn đang mang trong mình một chiếc radar rất đặc biệt – giúp bạn nhìn, nghe, và chạm được đến những tầng cảm xúc mà không phải ai cũng nhìn thấy.
Nhưng để tiếp tục bước đi giữa thế giới này, bạn cũng cần học một điều:
Làm bạn với cảm xúc, mà không để mình bị cuốn trôi. Được chạm – nhưng không cần gánh. Được lắng nghe – nhưng vẫn giữ lại không gian cho chính mình.
Và nếu có một điều Susan mong bạn mang theo sau hành trình nhỏ này, thì đó là:
Cảm xúc – dù đến từ đâu – cũng chỉ là một dòng chảy.
Ta có thể chọn để nó đi qua,
chứ không cần phải dựng nhà và ở lại trong đó.
Hẹn gặp lại bạn – ở một trạm khác,
nơi những dòng cảm xúc được tiếp tục soi sáng bằng sự dịu dàng của thấu hiểu.




Comments