Khi thiếu vắng cảm xúc tạo nên khoảng trống
- Susan Phan

- May 30
- 3 min read
Trạm Lắng Nghe | Bản đồ Cảm Xúc
Có những đứa trẻ lớn lên trong gia đình “ổn định”, không có bạo lực, không có lời mắng nặng nề.
Chúng được nuôi nấng, được chăm lo đầy đủ. Nhưng có một điều chưa từng được trao: cảm xúc.
Xem thêm "Có vậy thôi mà cũng giận..." | Góc của Susan tại đây

🕳 Khi không ai hỏi: “Hôm nay con cảm thấy thế nào?”
“Có vậy mà cũng giận?”
“Làm gì mà phải khóc?”
“Con làm quá lên rồi đấy!”
Những câu nói như vậy không hề có ác ý.
Chúng có thể đến từ những bậc cha mẹ tử tế, thương con – nhưng không biết cách hiện diện cùng cảm xúc.
Và vì thế, một dạng “thiếu hụt” tinh vi đã diễn ra:
Thiếu hụt cảm xúc thời thơ ấu – Childhood Emotional Neglect (CEN).
🌪 Trống rỗng không tên – hệ quả của điều chưa từng được trao
Jonice Webb – tác giả cuốn Running on Empty – gọi tên 12 kiểu gia đình có thể vô tình khiến trẻ lớn lên với một “lỗ hổng” cảm xúc không dễ nhận ra.
Không ai dạy trẻ gọi tên cảm xúc.
Không ai ở lại với những lúc buồn, giận, tủi thân.
Không ai nói rằng: “Con có thể thấy như vậy, mẹ hiểu.”
Và thế là, khi trưởng thành, những đứa trẻ ấy – dù đầy đủ, thành đạt – lại thấy mình:
• Khó kết nối với cảm xúc của chính mình.
• Dễ cảm thấy cô đơn trong chính mối quan hệ.
• Luôn phải cố gắng để “đủ tốt”.
• Ngại thể hiện nhu cầu cá nhân, sợ bị đánh giá.
• Khó đặt ranh giới, dễ kiệt sức trong vai “người biết điều”.
🪞 Nhận diện vết thương không lời
Trong 12 kiểu gia đình mà Jonice Webb mô tả, có một kiểu khiến nhiều người như Susan nhận ra mình:
Gia đình xem nhẹ cảm xúc – The Emotionally Dismissive Family
Đó là nơi đứa trẻ được nuôi dưỡng bằng kỳ vọng, nề nếp, đạo lý – nhưng không được nhìn thấy như một con người có cảm xúc.
Cảm xúc bị phủ nhận, xem là phiền phức, hoặc không đáng để nhắc đến.
🌱 Một bước quay về
Chữa lành CEN không phải là đổ lỗi cho cha mẹ.
Mà là nhìn thấy điều từng vắng mặt,
và chọn trao lại cho chính mình điều mà lẽ ra ta xứng đáng có từ đầu:
• Quyền được buồn.
• Quyền được giận.
• Quyền được có cảm xúc mà không phải xin phép ai.
• Quyền được “chưa ổn” mà vẫn xứng đáng được yêu thương.
🕯 Một lời thì thầm từ Trạm Lắng Nghe
Nếu bạn cũng từng lớn lên trong một gia đình “ổn” – nhưng lại mang theo một khoảng trống mơ hồ, hãy biết rằng bạn không sai khi cảm thấy trống rỗng.
Bạn chỉ đang gọi tên một phần từng bị bỏ quên.
Tại Trạm Lắng Nghe, Susan mời bạn cùng dừng lại và nhận diện:
Vì chỉ khi nhận ra điều từng thiếu, ta mới có thể trao lại điều ấy – cho chính mình hôm nay.
🌿Khi một khoảng trống được nhìn thấy, nó không còn là điều đáng sợ.
Khi Susan lần đầu nhận ra rằng những câu nói như:
“Có vậy mà cũng giận…” đã tạo nên khoảng trống cảm xúc sâu sắc bên trong mình,
Susan không còn trách móc – mà chỉ thấy trái tim mình đã từng lặng lẽ chờ được ôm ấp suốt bao năm.
Nếu bài viết hôm nay khiến bạn nhận ra điều mình từng thiếu, hãy cho phép chính mình được ở lại lâu hơn một chút –với khoảng trống ấy.
Không để lấp vội, mà để lắng nghe, và bắt đầu chữa lành.
📍Mời bạn tiếp tục ghé thăm Trạm Ôm Ấp, nơi ta viết “Nhật ký của khoảng trống” – một lá thư dịu dàng gửi đến đứa trẻ trong mình.
Đến với Trạm Ôm Ấp – Ở lại với khoảng trống, và bắt đầu lấp đầy bằng chính mình tại đây




Comments