Ở lại với khoảng trống – và bắt đầu lấp đầy bằng chính mình
- Susan Phan

- May 30
- 2 min read
Updated: Jun 14
Trạm Ôm Ấp | Susan Phan
Có một kiểu trống rỗng không đến từ mất mát rõ ràng.
Không có một biến cố lớn nào để kể.
Chỉ có… điều chưa từng hiện diện.
Không ai dạy ta gọi tên cảm xúc.
Không ai ở bên khi ta thấy buồn.
Không ai từng nói:
“Con có thể cảm thấy như vậy – mẹ hiểu.”
Và thế là, ta lớn lên với một lỗ hổng khó gọi tên, nhưng hiện hữu rất thật trong cách ta sống – yêu – và tự đánh giá mình.

Ôm lấy khoảng trống – thay vì vội lấp đầy
Ta từng cố lấp khoảng trống ấy bằng đủ thứ:
• Thành tích.
• Sự công nhận.
• Vai “người tử tế, người biết điều, người mạnh mẽ”.
• Hoặc sự im lặng – “tốt hơn hết là đừng cảm thấy gì cả.”
Nhưng khoảng trống cảm xúc không được chữa lành bằng việc né tránh hay phủ định.
Nó chỉ dịu đi khi có ai đó ở lại, nhìn thấy, và nói rằng nó đáng được quan tâm.
Hôm nay, bạn có thể là người đầu tiên làm điều đó – cho chính mình.
🌿 Một thực hành dịu dàng: “Nhật ký của khoảng trống”
Hãy chọn một buổi chiều yên tĩnh. Chuẩn bị giấy bút hoặc sổ tay.
Thở thật chậm. Và bắt đầu viết:
1. Hãy gọi tên cảm xúc mơ hồ bạn thường cảm thấy nhất:
(ví dụ: trống rỗng, cô đơn, vô định, mệt mỏi không lý do…)
2. Khoảnh khắc nào gần đây khiến bạn thấy rõ khoảng trống ấy nhất?
(ví dụ: khi ở bên người yêu mà vẫn thấy cô đơn, khi thành công nhưng vẫn thấy mình “không đủ”)
3. Viết một lá thư ngắn cho đứa trẻ bên trong mình, bắt đầu bằng câu:
“Con ơi, con không sai khi thấy như vậy…”
4. Kết thúc bằng một lời hứa nhỏ:
(ví dụ: “Từ hôm nay, mình sẽ lắng nghe cảm xúc mỗi ngày, dù chỉ 5 phút thôi.”)
❓Câu hỏi phản tư – cho một buổi tối nhẹ nhàng
1. Có điều gì trong quá khứ từng bị xem nhẹ mà giờ bạn muốn “trao lại” cho mình?
2. Nếu được gặp đứa trẻ trong bạn, bạn sẽ nói gì để nó tin rằng cảm xúc của mình có giá trị?
3. Hôm nay, bạn có thể cho phép bản thân cảm thấy điều gì mà trước đây bạn từng cố nén lại?
🕯 Lời kết từ Trạm Ôm Ấp
Susan từng học được cách giấu cảm xúc để làm vừa lòng người khác.
Nhưng giờ đây, Susan chọn ở lại.
Không còn vội gồng mình “ổn” nữa.
Mà bắt đầu trao lại – từng chút một – những điều mình từng thiếu.
Nếu bạn cũng mang theo một khoảng trống vô hình từ tuổi thơ, hãy biết rằng:
Bạn không cần phải xứng đáng để được ôm ấp.
Chỉ cần bạn là chính bạn – trọn vẹn như đang là – là đủ rồi.
Trạm Lắng Nghe | Khi thiếu vắng cảm xúc tạo nên khoảng trống
Góc của Susan | "Có vậy thôi mà cũng giận..."




Comments