"Có vậy mà cũng giận..."
- Susan Phan

- May 30
- 3 min read
(một mảnh nhỏ tuổi thơ dẫn đến cảm giác trống rỗng khi lớn lên)
Có đôi khi, cảm giác trống rỗng không đến từ nỗi đau rõ ràng nào.
Không có la mắng, không có bạo lực, không có sự bỏ rơi.
Chỉ có… một bữa cơm gia đình.
Một câu nói tưởng như vô hại:
“Có vậy mà cũng giận…”
Susan lớn lên trong một gia đình kiểu mẫu thời đó.
Bố là bộ đội. Mẹ là công chức nhà nước.
Gia đình luôn đầy đủ, gọn gàng, ổn định.
Nhưng thật lạ, ký ức tuổi thơ của Susan cứ như một cuốn phim mờ.
Chỉ có vài cảnh rõ nét: những bữa cơm. Những câu nói.
Và cảm giác…
bị cắt lìa khỏi chính mình mỗi khi cảm xúc của mình bị xem nhẹ.
Khi Susan thấy buồn, không ai hỏi:
“Con buồn vì điều gì vậy?”
Khi Susan cảm thấy tủi thân, chỉ nghe:
“Có vậy mà cũng giận hả? Vớ vẩn.”
Cảm xúc không được chối bỏ,
nhưng cũng không được công nhận.
Nó bị… làm lơ.
Và thế là, Susan học cách làm lơ luôn cả chính mình.
Giờ đây, khi đã lớn lên, Susan có một cuộc sống “ổn định”.
Nhưng vẫn thường thấy:
• Khó đặt ranh giới – dễ chịu đựng và cảm thấy kiệt sức.
• Khó thể hiện nhu cầu cá nhân – sợ bị xem là phiền phức.
• Cô đơn ngay cả khi đang ở trong một mối quan hệ.
• Và một câu hỏi luôn lặp lại: “Liệu mình có đủ tốt không?”
📖 Ghi chép từ hành trình chữa lành:
Susan gọi tên kiểu gia đình ngày xưa là:
Gia đình xem nhẹ cảm xúc – The Emotionally Dismissive Family
Không phải vì họ không thương, mà vì họ không biết cách để ở bên cảm xúc của một đứa trẻ.
Susan giờ đây đã đủ lớn để làm điều mà không ai từng làm cho mình trước đây:
Ở lại. Nhìn thấy. Và tin rằng cảm xúc của mình là thật.
💌 Một lời nhắn Susan muốn gửi cho cô bé trong mình:
“Con có thể buồn. Cảm xúc của con là thật. Không ai được quyền phủ nhận điều đó.
Và con không cần phải giỏi giang, không cần phải lý trí… mới xứng đáng được yêu thương.”
Nếu có ai đó từng nghe những câu tương tự như “có vậy mà cũng giận”,
và giờ đây lớn lên với một khoảng trống khó gọi tên trong lòng,
Susan chỉ muốn nhắn:
Bạn không sai khi cảm thấy buồn.
Có thể không ai từng ở lại với bạn khi xưa –
Nhưng bây giờ, chính bạn có thể là người đầu tiên ở lại.
🌿
Có vậy mà cũng giận…
Đó không chỉ là một câu nói.
Nó là một lát cắt nhỏ – gói ghém bên trong đó thông điệp:
“Cảm xúc của con không quan trọng.”
“Con đang làm quá lên.”
“Con cần kiểm soát lại bản thân.”
Và cứ thế, đứa trẻ ấy lớn lên với một khoảng rỗng không tên.
Không ai nhìn thấy. Không ai gọi tên.
Chỉ đến khi những hệ quả hiện ra –
sự cô đơn trong mối quan hệ, sự giằng co giữa yêu thương và tự bảo vệ, sự mỏi mệt khi luôn cố gắng để đủ tốt…
Mình mới bắt đầu hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra với mình?”
Nếu bạn cũng từng có một tuổi thơ “ổn” – nhưng lại mang theo một khoảng trống lặng lẽ, mời bạn ghé Trạm Lắng Nghe, nơi ta cùng nhau nhận diện:
👉 12 con đường dẫn đến sự trống rỗng – những kiểu gia đình tưởng lành, nhưng đã vô tình để lại vết thương tĩnh lặng.
➡️ Xem thêm Trạm Lắng Nghe | "Khi thiếu vắng cảm xúc tạo nên khoảng trống" tại đây





Comments