Khi đứa trẻ bên trong bạn từng bị lãng quên
- Susan Phan

- Jun 6
- 2 min read
Trạm Ôm ấp | Susan Phan
Chúng ta đang sống trong thời đại mà cha mẹ có thể ở cạnh con 24/7 – nhưng trái tim lại ở rất xa.
Không phải vì họ không yêu thương, mà vì họ đang… bận tâm trí – với công việc, với mạng xã hội, với những tin nhắn, email và chiếc điện thoại không rời.
Xem thêm Góc của Susan | Khi cha mẹ có mặt nhưng không hiện diện

Có thể bạn từng là đứa trẻ ngồi lặng yên trong góc phòng, cố gắng không làm phiền,
cố gắng “ngoan”, cố gắng tự chơi một mình – vì bạn biết rằng cha mẹ đang bận.
Không ai mắng bạn.
Cũng chẳng ai bỏ rơi bạn.
Chỉ là… họ không thật sự nhìn thấy bạn.
🕊️ Có thể bạn không có ký ức rõ ràng về việc ấy.
Chỉ là một cảm giác mơ hồ:
Rằng cảm xúc của mình không quan trọng.
Rằng mình cần làm điều gì “giỏi hơn”, “ngoan hơn”, “đáng yêu hơn” để được quan tâm.
Rằng mình có một khoảng trống nào đó không thể gọi tên.
Và có thể hôm nay, bạn – trong hình hài của một người trưởng thành – vẫn đang tự hỏi:
“Vì sao mình luôn cảm thấy thiếu thốn, dù không biết thiếu điều gì?”
“Vì sao mình hay cố gắng làm hài lòng người khác?”
“Vì sao mình dễ thấy tủi thân chỉ vì một ánh nhìn thờ ơ?”
🌿 Trạm Ôm Ấp mời bạn quay lại, nhẹ nhàng thôi…
Quay về bên đứa trẻ bên trong mình – người từng lặng lẽ ngồi trong góc chờ được gọi tên.
Không phải để trách cứ cha mẹ.
Cũng không để đào bới vết thương.
Mà là để bước tới bên em ấy, và thì thầm:
“Chị ở đây rồi. Em không còn phải chơi một mình nữa đâu.”
“Cảm xúc của em quan trọng. Và chị thấy em – thật sự thấy em.”
💬 Một gợi ý thực hành dịu dàng:
Tối nay, hãy dành 5 phút,
Tắt điện thoại.
Đặt tay lên tim.
Và hỏi đứa trẻ bên trong bạn:
“Hôm nay em có muốn chị ngồi chơi cùng không?”
Có thể sẽ có nước mắt.
Nhưng cũng có thể, đó là lần đầu tiên – em ấy mỉm cười lại với bạn.

Comments