top of page
logo512-removebg-preview.png

Góc Tâm lý

Khi cha mẹ có mặt – nhưng không hiện diện

Góc của Susan | Nhật ký Cảm xúc


Sáng nay, trên chuyến tram đưa Susan đến chỗ làm, một hình ảnh rất đời thường nhưng khiến lòng Susan lặng đi thật lâu:

Một người đàn ông trẻ, có lẽ khoảng hơn 30 tuổi, đang đẩy một chiếc xe nôi với đứa bé chừng một tuổi ngồi bên trong. Susan đoán đó là hai cha con.




ree


Người cha ấy suốt buổi chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay. Trong khi đó, đứa trẻ nhỏ cứ ngồi im trong xe nôi, tự chơi với một sợi dây. Không ai nói gì với ai, không một ánh mắt, không một cái chạm tay, như thể có một tấm kính vô hình giữa họ.


Rồi một lúc, đứa bé vô tình đút chân vào sợi dây và bắt đầu khóc to. Phải mất đến gần một phút sau, người cha mới ngước mắt lên, rời điện thoại và cúi xuống giúp con gỡ chân ra khỏi dây. Mọi thứ được giải quyết – rồi ông lại quay trở về với chiếc màn hình sáng đèn.


Vài phút sau, đứa bé lại khóc, lần này là do tự đút tay vào sợi dây – Susan đoán là em đang lặp lại hành động kia để được cha chú ý. Và lần này, người cha có vẻ nhận ra điều ấy. Anh cất điện thoại, cúi xuống chơi với con một lúc. Gương mặt đứa bé bừng sáng như vừa chạm vào mặt trời.


Nhưng khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài một phút. Khi đứa bé bắt đầu cười và say mê chơi, người cha lại rút điện thoại ra. Gương mặt em bé không còn ai dõi theo. Và chuyến tram vẫn tiếp tục lăn bánh như chẳng có gì xảy ra.


Susan thì xuống trạm, nhưng trái tim thì như bị giữ lại.

Một câu hỏi cứ hiện lên mãi:


“Mình đã thật sự hiện diện bên con bao nhiêu lần trong ngày?”

“Và những đứa trẻ lớn lên với cha mẹ luôn bên cạnh – nhưng tâm trí lại ở bên điện thoại, sẽ học được gì về kết nối cảm xúc?”


Câu chuyện buổi sáng ấy khiến Susan chợt nhớ tới những khái niệm về thiếu hụt cảm xúc thời thơ ấu (Childhood Emotional Neglect) – một dạng tổn thương âm thầm nhưng kéo dài, được nhắc đến rất nhiều trong cuốn Running on Empty của tiến sĩ Jonice Webb.


Nếu bạn cũng từng tự hỏi như Susan, về thứ gọi là “sự hiện diện” thật sự giữa cha mẹ và con cái,

mời bạn dừng lại một chút – và cùng đi sâu hơn trong bài viết kế tiếp ở chuyên mục Giải mã cảm xúc:

📍 “Khi cha mẹ nghiện điện thoại – đứa trẻ lớn lên với một khoảng trống cảm xúc”


Comments


Các bài viết và thực hành tại Emotion Station là những chia sẻ mang tính cá nhân, được đúc kết từ hành trình trải nghiệm, học tập và nghiên cứu về tâm lý học, khoa học thần kinh và tâm trí của Susan.
Chúng không nhằm mục đích thay thế cho chẩn đoán hay điều trị chuyên môn từ các chuyên gia tâm lý hoặc y tế.

Mỗi người trong chúng ta đều có hoàn cảnh và trải nghiệm riêng. Nếu bạn đang đối mặt với những khủng hoảng cảm xúc sâu sắc, xin hãy tìm đến sự hỗ trợ chuyên nghiệp từ những người có chuyên môn phù hợp – hoặc đặt lịch Coaching 1:1 cùng Susan để được lắng nghe và đồng hành một cách an toàn, tôn trọng và nâng đỡ.

 

Susan hy vọng rằng những điều được chia sẻ tại đây có thể là một trạm dừng chân nhẹ nhàng, giúp bạn lắng nghe lại chính mình, và nếu cần, là bước đầu để chủ động tìm kiếm sự chữa lành bền vững hơn.

Bằng việc tiếp tục đồng hành cùng Emotion Station, bạn hiểu rằng:

  • Đây là không gian chia sẻ mang tính cá nhân, không cam kết hiệu quả tuyệt đối cho tất cả mọi người.

  • Bạn hoàn toàn tự chủ và có trách nhiệm với hành trình chuyển hoá của chính mình.

Cảm ơn bạn vì đã ở đây, và cho phép Susan được hiện diện cùng bạn.

bottom of page