Từ một thân cây trơ trọi – bài học về nhìn đời bằng đôi mắt không vội kết luận
- Susan Phan

- Jul 2
- 3 min read
Nhật ký cảm xúc - Góc của Susan | Melbourne, một sáng mưa mùa đông 2025
Trên chuyến Tram quen thuộc, khi thành phố chìm trong màn mưa rả rích, tôi ngồi lặng lẽ nhìn qua ô kính. Những hàng cây khô khẳng khiu giữa lòng Melbourne bỗng gợi về một ký ức rất xưa – ngày đầu tiên tôi đặt chân đến đây, cũng là vào một ngày cuối thu lành lạnh.

Tôi còn nhớ rất rõ, khi bước vào ngôi nhà của em gái mình, thứ đập vào mắt tôi đầu tiên là một thân cây cao lớn, nhưng trơ trụi đến xót xa. Không một chiếc lá.
Chỉ là những cành khô khẳng khiu vươn lên giữa bầu trời xám lạnh.
Ý nghĩ đầu tiên loé lên trong tôi khi ấy là:
“Sao một cái cây đã chết lại không chặt bỏ đi?”
Tôi đã không giữ lại câu hỏi ấy, cũng chẳng đi sâu vào nó. Mọi thứ trôi qua, thời gian trôi qua.
Rồi mùa xuân đến, cái cây trơ trụi ấy bắt đầu đâm chồi nảy lộc, phủ lên mình lớp áo xanh biếc.
Mùa thu về, lá chuyển vàng – đẹp đến nao lòng.
Mùa đông tới, lại một lần nữa, nó trút bỏ tất cả.
Tôi đã chứng kiến nó thay lá ba lần như vậy, lặng lẽ như thể chẳng có điều gì đáng chú ý.
Cho đến sáng nay, khi những giọt mưa gõ nhịp lên cửa kính Tram, khoảng lặng ấy đã gọi tôi quay lại câu hỏi năm xưa.
Và lần này, tôi không còn là người chỉ nhìn thấy một cái cây “chết”.
Tôi thấy rõ rằng, ngày đó, tôi đã phán xét.
Tôi đã phán xét về sự sống của cái cây, phán xét về người trồng nó, và cả người đã giữ nó lại.
Tôi đã nhìn đời bằng con mắt chỉ thấy một phần của sự thật – và vội vàng gán nhãn cho điều mình không hiểu.
Giờ đây, tôi hiểu rằng:
Không phải cái cây đã chết, mà là tôi đã quên rằng sự sống cũng có mùa. Không phải ai cũng giữ lại điều cũ kỹ vô nghĩa, mà là tôi đã không đủ kiên nhẫn để chờ một điều tái sinh. Không phải mọi điều hiển nhiên với người khác đều là hiển nhiên với tôi – và điều ngược lại cũng đúng.
Đó là một bài học về góc nhìn.
Về việc chậm lại trước khi kết luận.
Về lòng tin vào những điều tưởng như khô cằn nhất, biết đâu chỉ đang âm thầm dưỡng nuôi một mùa xuân bên trong.
🌿 Susan mời bạn lắng lại một nhịp
… để không bỏ lỡ những khoảnh khắc đẹp như Susan từng bỏ lỡ:
Lần gần nhất bạn vội vàng kết luận về một ai đó hoặc điều gì đó là khi nào?
Nếu được quay lại, bạn sẽ muốn nhìn điều ấy khác đi như thế nào?
Có điều gì trong cuộc sống bạn từng tưởng là "vô nghĩa",
nhưng rồi một ngày nó lại trở thành điều khiến bạn biết ơn không?
Bạn có đang giữ trong mình một điều tưởng như “đã chết” –một giấc mơ, một niềm tin, một mối quan hệ… –nhưng biết đâu chỉ là đang trong mùa đông của nó?
Bạn đã bao giờ đánh giá thấp sự sống của chính mình trong một giai đoạn u tối? Điều gì đã giúp bạn bước qua mùa đông đó?
Nếu có thể gửi một thông điệp đến bản thân mình trong “mùa trơ trụi”, bạn muốn nói điều gì?




Comments