Nơi những con chữ được phép run rẩy – như chính lòng bạn hôm nay.
- Susan Phan

- Jun 8
- 2 min read
Trạm Ôm Ấp | Viết cho những ngày mong manh
Có những ngày ta chẳng đủ sức để giải thích với ai điều gì, cũng không muốn gồng lên để tỏ ra ổn. Những ngày lòng mong manh như một vệt nắng cuối chiều, chỉ cần một cơn gió cũng đủ làm nhòe nước mắt.

🌿 Có những ngày, bạn không cần một câu trả lời.
Bạn chỉ cần một nơi để dừng lại, thở ra, và được ôm lấy – bằng những dòng chữ nhẹ như gió, hoặc những ánh nhìn đồng cảm từ những người cũng đã từng thấy mình mong manh như thế.
Chuyên mục này không phải nơi để “giải quyết vấn đề”.
Nó là một không gian thật sự để ở lại với cảm xúc – dù rối bời, mơ hồ, hay chỉ đơn giản là không thể gọi tên.
📬 Bạn có thể bắt đầu bằng chính điều bạn đang mang trong lòng…
📩 Gửi email riêng cho Susan
Nếu bạn cần một nơi thật riêng tư để nói ra điều mình chưa từng dám nói, bạn có thể gửi thư cho Susan. Không để được giải quyết, chỉ để được lắng nghe – mà không bị phán xét.
✍️ Gửi bài viết chia sẻ công khai (có chọn lọc)
Nếu bạn muốn chia sẻ câu chuyện của mình với những người khác – như một cách lan toả sự dũng cảm và đồng cảm, bạn có thể gửi bài viết của mình. Susan sẽ đăng lại với tên ẩn danh hoặc tên bạn chọn, nếu bạn đồng ý.
Bạn có thể viết bất cứ điều gì:
Một lá thư chưa gửi, một đoạn độc thoại nội tâm, một dòng tự sự rất ngắn, hoặc chỉ một câu duy nhất:
“Mình không ổn. Nhưng mình vẫn đang ở đây.”
Và điều đó – là đủ để bắt đầu.




Comments