🪶 Bài 5: Tích lũy nỗi đau - Khi bạn giữ lại mọi tổn thương mà không biết
- Susan Phan

- Jun 14
- 2 min read
Trạm Lắng Nghe | Các cơ chế phòng vệ cảm xúc khi nỗi đau gõ cửa - Phần 5
“Không sao đâu. Mình quen rồi.”
“Chuyện cũ thôi, không nói lại làm gì.”
“Tôi không giận. Chỉ là… không muốn nhắc nữa.”
Có những người không nói ra nỗi đau – không phải vì họ không đau.
Mà vì họ đã quen với việc không ai thật sự lắng nghe.
Susan từng nghĩ mình đã vượt qua nhiều chuyện, đã đủ mạnh mẽ.
Cho đến một ngày, chỉ vì một câu nói nhỏ, Susan bật khóc mà không hiểu vì sao.
Hóa ra… tất cả vẫn còn ở đó – chỉ là Susan đã im lặng quá lâu.
🌿 Khi bạn trở thành người “chịu đựng tốt”
Bạn có thể là người luôn ổn.
Luôn giỏi gánh vác. Luôn hiểu chuyện. Luôn là chỗ dựa.
Nhưng đôi khi:
• Bạn thấy mình lạc lõng trong chính mối quan hệ thân thiết
• Bạn không biết lần cuối mình thật sự được ai hỏi “Bạn sao rồi?”
• Bạn mệt mỏi mà không dám nói
• Bạn thấy mình trống rỗng – dù mọi thứ ngoài kia vẫn “ổn”
Không ai bắt bạn gồng. Nhưng bạn đã học cách giữ lại – để không làm ai phiền.
🪞 Câu hỏi thủ thỉ từ Emotion Station
• Có điều gì trong lòng bạn vẫn chưa từng được thừa nhận?
• Lần gần nhất bạn “nuốt vào trong” là khi nào?
• Nếu có một nơi an toàn, bạn muốn đặt điều gì xuống đầu tiên?
✍️ Trạm viết: “Gửi chính tôi – người đã giữ nỗi đau quá lâu”
Viết một đoạn thư cho chính bạn – người đã từng im lặng, từng gồng lên, từng không than vãn dù trong lòng chất chứa quá nhiều.
Bạn có thể bắt đầu bằng:
“Mình biết bạn đã chịu đựng rất lâu mà không ai hay…”
“Mình không trách bạn vì đã không nói ra sớm hơn…”
“Bây giờ, bạn không cần mạnh mẽ thêm nữa đâu…”
Bạn không cần giữ lại tất cả.
Nỗi đau không cần bạn gồng lên – chỉ cần bạn thật.
Nếu hôm nay bạn thấy mệt, hãy cho mình được nghỉ – không phải để trốn tránh, mà là để đặt chiếc vali ấy xuống một lúc.
Và nếu bạn muốn, Emotion Station và Susan sẽ lắng nghe bạn.
Đôi khi, một lời mình chưa bao giờ nói ra – lại chính là cánh cửa giúp mình trở về.

Comments