Ngày tôi học rằng: Sự trung thực của con cần một nơi đủ an toàn để nở hoa
- Susan Phan

- Dec 12
- 5 min read
Chuyên mục: Nhật ký học làm mẹ tỉnh thức
Tối hôm qua, khi đứng trong bếp chiên một phần cơm cho con trai, tôi đã cảm nhận một niềm vui nhỏ lấp lánh trong lòng. Những buổi tối như vậy — tôi nấu cho con một món đơn giản, rồi nhìn con ăn ngon miệng — luôn cho tôi một cảm giác được kết nối với thế giới nội tâm của con, dù chỉ là qua một tô cơm nóng.
Một lúc sau, tôi hỏi:
“Cơm hôm nay mẹ nêm vừa không? Con có ăn hết không?”
Con đáp bằng giọng nhẹ:
“Dạ vừa mà mẹ. Con ăn hết rồi.”
Một câu trả lời bình thản, không có gì đặc biệt. Tôi tin con.
Và trong khoảnh khắc đó, tôi chạm được vào niềm vui rất đời thường của một người mẹ: “Hôm nay mình đã làm được một điều nhỏ bé cho con.”

Nhưng sáng nay, khi mở tủ lạnh…
Tôi thấy tô cơm hầu như còn nguyên.
Cơn gợn nhỏ chạy qua người tôi — không phải vì buồn, mà vì một câu hỏi đến từ tầng sâu hơn:
“Tại sao con lại nói ‘con ăn hết rồi’?”
Tôi đứng đó vài giây, tay vẫn đặt lên cánh cửa tủ lạnh.
Không tức giận. Không thất vọng.
Chỉ có một sự bối rối nhẹ:
“Mình nên dạy con trung thực, hay mình nên tôn trọng khí chất tránh xung đột của con? Đâu mới là điều giúp con trưởng thành hơn?”
Tôi nhận ra đây không chỉ là chuyện một tô cơm.
Đây là bài học về sự an toàn cảm xúc, về khả năng diễn đạt sự thật, về khí chất tự nhiên của một đứa trẻ hướng nội và nhạy cảm.
Và tôi – một bà mẹ đang học cách làm mẹ tỉnh thức – cần bước chậm lại để nhìn sâu hơn.
Hiểu con trước khi dạy con
Khi làm việc với nhiều bạn teen trong chương trình coaching, tôi thấy một mô típ lặp lại ở những bạn có tính cách trầm – nhạy cảm – tránh xung đột:
Các con không nói dối để lợi cho mình hay để che giấu lỗi.
Các con nói vậy vì:
1. Con sợ làm người khác buồn.
Đặc biệt là người con thương.
Hệ thần kinh của trẻ hướng nội thường phản ứng mạnh với cảm giác “mình làm ai đó thất vọng”.
2. Con chưa có ngôn ngữ để nói sự thật một cách nhẹ nhàng.
Não trước trán (prefrontal cortex) — nơi giúp trẻ diễn đạt, suy nghĩ rõ ràng và đối diện bất đồng — chưa hoàn thiện cho đến khoảng 25 tuổi.Cho nên né tránh thường dễ hơn trung thực.
3. Con ưu tiên “giữ hòa khí” hơn “nói thật”.
Đây không phải tật xấu.
Đây là khí chất — điều khiến mỗi đứa trẻ sống trên đời này trở thành chính nó.
Và khi tôi nhìn lại câu chuyện của con trai mình, tôi thấy tất cả những điều đó tỏa ánh sáng trong hành vi nhỏ bé của con.
Tôi đã không hỏi con ngay — và đó lại là một quyết định đúng
Ngày xưa, có lẽ tôi sẽ bước vào phòng và nói:
“Con nói với mẹ là con ăn hết rồi mà? Tại sao lại thế?”
Nhưng hôm nay, tôi đóng tủ lạnh lại và chọn dừng lại để thở.
Tôi nhận ra:
Hỏi ngay lúc này có thể chỉ khiến con thu mình.
Hoặc tệ hơn, khiến con rút ra bài học:
“Hãy giấu kỹ hơn lần sau.”
Và đó không phải là điều tôi muốn gieo vào trái tim đang lớn lên của con.
Tôi chọn một lối vào khác: xây một nơi đủ an toàn để con nói thật
Buổi chiều, khi con về nhà, tôi sẽ nói:
“Tom, sáng nay mẹ thấy tô cơm còn nhiều. Mẹ đoán có thể hôm qua con không đói, hoặc vị cơm không hợp khẩu vị con. Con kể cho mẹ nghe chút được không?”
Tôi muốn gửi cho con thông điệp:
Mẹ không giận. Mẹ không phán xét. Mẹ đang lắng nghe.
Và nếu con nói:
“Con sợ mẹ buồn nên con nói ăn hết rồi.”
Hoặc
“Con không biết nói sao.”
Tôi sẽ mỉm cười và đáp:
“Nói thật đôi khi khó lắm, mẹ hiểu. Nếu con muốn, mẹ con mình có thể luyện cách nói thật một cách nhẹ nhàng. Ví dụ: ‘Mẹ ơi, cơm hôm nay không hợp khẩu vị con lắm, nhưng con cảm ơn mẹ đã nấu.’ Con thấy nói vậy có dễ hơn không?”
Tôi không muốn ép con thay đổi cá tính.
Tôi chỉ muốn trao cho con công cụ để sống trung thực mà không tổn thương ai — kể cả chính con.
Một bài học nhỏ, nhưng có thể đi theo con cả đời
Trong hành trình làm cha mẹ tỉnh thức, tôi học được rằng:
Trẻ không cần mình “sửa” chúng.
Trẻ cần mình hiểu chúng.
Và khi được hiểu, trẻ tự lớn lên theo cách của riêng mình.
Ngày hôm nay, bài học của tôi không phải là “dạy con nói thật”. Mà là tạo ra một vùng an toàn để sự trung thực của con được phép nở hoa.
Tôi muốn con biết rằng:
“Mẹ chịu được sự thật. Con không cần phải che giấu điều gì để mẹ vui lòng. Mẹ thương con — cả khi con vụng về, lúng túng, và chưa biết cách diễn đạt lòng mình.”
Vì sự trưởng thành không đến từ việc trẻ làm đúng ngay lập tức.
Sự trưởng thành đến từ việc trẻ cảm thấy an toàn để thực hành điều đúng — lần này một chút, lần sau một chút, và dần dần trở thành chính mình một cách mạnh mẽ hơn.
Góc nhìn tâm lý – Educational Content
1. Khí chất “Tránh xung đột” (Conflict-Avoidant Temperament)
Trẻ hướng nội – nhạy cảm thường chọn cách ít gây sóng gió nhất. Đó không phải là nói dối có chủ đích, mà là cơ chế tự bảo vệ.
2. Hệ thần kinh của trẻ teen vẫn đang phát triển
Vùng PFC giúp trẻ nói thật, thừa nhận sai, giải thích cảm xúc — chưa hoàn thiện đến 25 tuổi. Trẻ dễ chọn “đường tắt” để giảm căng thẳng.
3. An toàn cảm xúc là nền tảng để trẻ dám trung thực
Khi không sợ bị trách móc, trẻ mới dần luyện khả năng nói sự thật theo cách tôn trọng cả hai phía.




Comments