
Nhật ký học làm mẹ tỉnh thức
Có những ngày, làm mẹ giống như đang đi qua một khu rừng sương mù —
đầy yêu thương, nhưng cũng lắm hoang mang.
Nhật ký học làm mẹ tỉnh thức là nơi ta dừng lại để thở,
để nghe tiếng con, và để nghe cả tiếng lòng mình.
Mỗi câu chuyện ở đây là một dấu chân nhỏ
trên hành trình trở thành người mẹ không hoàn hảo —
nhưng thật, và trọn vẹn.


Ngày tôi học cách hiểu con thay vì sửa con
Chuyên mục: Nhật ký học làm mẹ tỉnh thức Tối qua, trong bữa cơm gia đình, câu chuyện bắt đầu rất nhỏ thôi. Em gái tôi nói với con trai tôi – giọng đều đều như mọi khi: “Sao không uống sữa vậy con. Dì thấy hai hôm rồi mà bình sữa vẫn còn. Hôm trước cũng vậy.” Con trai tôi – năm nay mười bốn tuổi – xịu mặt xuống, đáp lại bằng một giọng có phần cáu kỉnh: “Con có uống mà.” Tôi ngồi đó, nghe rõ từng âm điệu. Cảm giác khó chịu len lên trong lòng. Phản xạ đầu tiên của tôi – cũng là


Ngày tôi học về niềm vui tự chủ của con
Chuyên mục: Nhật ký học làm mẹ tỉnh thức Sáng nay, khi tôi đang chuẩn bị ăn trưa, điện thoại reo. Đầu dây bên kia là giọng của em gái – có chút mệt mỏi, có chút xao xuyến. “Chị ơi, sáng nay em thấy hối hận kinh khủng…” Em kể lại câu chuyện nhỏ, giữa hai mẹ con trong một buổi sáng tưởng chừng bình thường. Câu chuyện của em gái và cô con gái năm tuổi Như mọi ngày, em gái tôi chuẩn bị cho con gái đi học. Em chải tóc cho con, cột gọn gàng, rồi quay sang sắp xếp ba lô. Trong khi đ


Ngày tôi học cách nhìn vào "nỗi sợ"
Chuyên mục: Nhật ký học làm mẹ tỉnh thức Chiều nay, con trai tôi nhắn tin: “Mẹ ơi, mẹ nhắn thầy giúp con xin nghỉ học vẽ nha, con hơi đau đầu.” Vẽ là môn con rất thích – một trong những hoạt động khiến con có thể ngồi hàng giờ say mê mà quên cả thời gian. Vậy mà hôm nay, con lại xin nghỉ. Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu tôi là: “Sao nghỉ nhiều vậy con?” thay vì : "Con đang thấy không khỏe như thế nào?" Một phản xạ quen thuộc – nhanh, vô thức và có chút nặng nề. Tôi thậm c


Ngày tôi nhận ra mình đang nói “Con nhớ…” quá nhiều
Chuyên mục: Nhật ký học làm mẹ tỉnh thức Mỗi lần gặp con trai 14 tuổi của mình, câu đầu tiên tôi nói luôn bắt đầu bằng hai chữ: “Con nhớ...” “Con nhớ dọn phòng nhé.” “Con nhớ đi tắm nhé.” “Con nhớ chạy bộ nhé.” ..... Câu nào cũng nhẹ nhàng, không phán xét, không áp đặt – ít nhất là tôi nghĩ vậy. Tôi không còn sử dụng những “kẻ hủy diệt” trong đối thoại: không chê bai, không mỉa mai, không so sánh, không nói “tại sao con không bao giờ...”. Tôi tin rằng mình đã học được cách gi


Ngày tôi học cách dừng lại, để con tự tìm nhịp bước của mình
Chuyên mục: Nhật ký học làm mẹ tỉnh thức Một khoảnh khắc nhỏ tại trạm chờ Tram sáng nay khiến tôi hiểu: tình yêu đôi khi là học cách không giúp con quá sớm. Sáng nay, trong lúc ngồi trên tàu điện (Tram) đến nơi làm việc, tôi chứng kiến một khoảnh khắc nhỏ — nhưng lại khiến tôi lặng người thật lâu. Một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng bên lề trạm chờ. Khi chiếc Tram sắp tới, bà giơ tay ra hiệu với người lái xe – tôi cứ ngỡ rằng bà sẽ là người bước lên. Nhưng khi Tram dừng lại,

